Paris, mùa thu năm 1903. Trời mưa nhẹ. Trong một quán ăn nhỏ bên sông Seine, một đầu bếp lừng danh người Pháp – lúc đó đã là tượng đài trong giới ẩm thực – vừa bước vào sau một buổi dạo chợ sớm. Ông không định ăn trưa, chỉ ghé qua vì người học trò cũ năn nỉ:
“Chef, có một món nấu như cách mẹ tôi làm ở quê Burgundy. Không cầu kỳ, nhưng… tôi tin thầy nên nếm.”
Đĩa sứ đặt xuống. Không trang trí cầu kỳ. Chỉ là một phần thịt bò nâu sẫm, ngập trong nước sốt đỏ sánh, hành ngọc trai nhỏ như hạt trai hoang dã, vài lát cà rốt chín mềm và một miếng bánh mì đặt cạnh. Vị đầu bếp cắt vào phần thịt – nó mềm đến mức không cần dao.
Vị đầu tiên: mặn mà, béo ngậy, phảng phất hương rượu đã được nấu đến mức ngọt hậu.
Vị thứ hai: tầng hương thảo mộc và hành tan dần, như một khu vườn chớm xuân trong vòm miệng.
Vị thứ ba: không có vị gì – chỉ là ký ức.
Ông ngồi im. Không nói gì trong gần một phút. Rồi chỉ thốt lên một câu, không nhìn ai:
“Đây là món ăn khiến tôi muốn quay về làm đầu bếp lần đầu tiên.”
Từ hôm đó, Boeuf Bourguignon xuất hiện trong thực đơn của nhiều nhà hàng cao cấp Paris, với nhữnng đánh giá:
“Dành cho những ai nhớ về nhà.”
Hotline
Hotline