Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Đọc thư em, chị rất bất ngờ vì cô bé ốc tiêu bé xíu như cái kẹo ngày nào chị quen thực sự là một cô gái rất sâu sắc. Ngày em đến làm hồ sơ du học, chị được biết sơ về hoàn cảnh của em và chị thấy em may mắn vô cùng khi có những người dì, người cô rất tốt bụng lo lắng cho việc học và tương lai của em. Em học giỏi, nhu mì nữ tính, luôn nhẹ nhàng trong cách giao tiếp và hay cười. Bây giờ ngoài sự thay đổi về tư duy và kiến thức, em còn trở nên xinh đẹp và duyên dáng hơn. Chị rất vui và xúc động khi nghe em trải lòng, thực sự thấy mừng cho em khi em được học đúng chuyên ngành mình yêu thích, thầy cô tin yêu nâng đỡ, gia đình ủng hộ và bạn bè luôn sát cánh động viên em. Em đã được là chính mình, tìm được niềm vui trong cuộc sống để mỗi ngày mới nắng lên em dang tay chào đón trong tình yêu thương hân hoan và tràn đầy hi vọng. Chị thích sự thay đổi tích cực đó ở em, thích cách em đối mặt với khó khăn và những giới hạn của bản thân để từ đó em cố gắng chinh phục nó. Hãy luôn mạnh mẽ và sống hạnh phúc em nhé!! Chúc cho mọi dự định của em sớm thành công! Có dịp về Việt Nam đừng quên ghé thăm chị nha!
"Mới đó đã hơn hai năm kể từ ngày mình chào tạm biệt ba mẹ để đặt chân đến Mỹ. Hơn hai năm qua, trải qua nhiều chuyện, vui có buồn có, cả những điều cực kỳ tồi tệ khiến mình nhận ra những khiếm khuyết của bản thân và trưởng thành hơn rất nhiều.
Những ngày đầu tiên ở Mỹ là những ngày thức dậy với tâm trạng vừa phấn khích vừa lo lắng. Phấn khích vì những dự định mình muốn thực hiện, và lo lắng vì mình luôn là đứa cực kì thiếu kĩ năng xã hội. Nhờ sự hỗ trợ của chị Chinh và EduPath, mình được nhận vào học chương trình ESL ở McNeese State University. Chương trình học với mình khá thoải mái, nhẹ nhàng cộng thêm sự nhiệt tình của các thầy cô và các bạn làm mình cảm thấy nơi đó là nơi mình muốn dành cả 4 năm để học đại học. Nhớ nhất những hôm cùng các anh chị Việt Nam làm bài tập, rồi cuối tuần tụ họp ăn uống và đi chơi, cảm giác cứ như vẫn còn đang ở nhà.
Rồi mình chuyển về Wisconsin vì cô mình ở đó. Trái ngược với Lake Charles ấm áp, Waukesha là thành phố với mùa đông kéo dài, bạn sẽ cảm nhận được cái lạnh buốt óc và mặt xấu xí của những bông hoa tuyết đẹp đẽ vẫn thường thấy trên tivi. Năm đầu tiên ở đây chính là khoảng thời gian tồi tệ nhất của mình. Giống như khi tuyết rơi, bạn sẽ cảm thấy khung cảnh xung quanh thật đẹp, nhưng cứ chờ đến khi tuyết ngừng rơi xem, mọi thứ sẽ trở nên xấu xí và bất tiện đến chừng nào. Điều mình nghe được khá nhiều ở đây là về việc mình đi du học với mục đích là để lấy chồng, và ở lại. Ban đầu bạn sẽ thấy tức giận và muốn bùng cháy nhưng qua thời gian mình nhận ra một điều rằng, có một số người rất thích dìm người khác xuống để bản thân họ cảm thấy tốt hơn (bởi vì họ biết được bản thân họ không bằng mình) nên hãy cứ để ngoài tai những lời nói đó nếu bạn có vô tình nghe được. Điều thứ hai mình phải đối mặt chính là vấn đề gia đình và tiền bạc, thứ mà mình không muốn đề cập ở đây. Nhưng đối với mình, đó là điều khiến mình nảy sinh nhiều suy nghĩ tiêu cực đến nỗi, mình chỉ muốn buông tay từ bỏ tất cả. Mình đã tiêu cực đến độ, số lần nghĩ đến những chuyện không được hay ho cứ quanh quẩn trong đầu suýt tí nữa đã đẩy mình xuống vực. Có một khoảng thời gian, mình bị trầm cảm nhẹ, không ai biết, cũng không ai thấu hiểu được, ba mẹ lẫn bạn bè đều bị mình đẩy ra xa vì mình nghĩ rằng họ sẽ sống tốt hơn nếu không dính vào mình. Sau này mình nhận ra, mình làm như thế là sai. Một trong những người bạn mà mình tin tưởng nhất có nói với mình, “Ai cũng yêu thương mày, nhưng bọn này không phải thần thánh, nên nếu mày có chuyện, mày không nói ra thì làm sao người khác hiểu được?” Cho nên, cho dù như thế nào cũng đừng ôm lấy tất cả mọi thứ một mình. Những con người xa nhà như chúng mình đã ôm đủ khổ rồi, hãy cứ chia sẻ một chút thôi cũng được cho những người thân yêu.
Điều cuối cùng làm mình băn khoăn nhất chính là việc chọn ngành học. Mình nghĩ chắc cũng kha khá bạn như mình, cứ chọn đại một ngành (trường hợp của mình là y tá) theo ý gia đình vì nó “kiếm được nhiều tiền”. Nhưng mình nhận ra một điều thế này, con đường kiếm tiền nhanh nhất chính là làm công việc mà bạn vừa giỏi vừa thích. Đừng khiến công việc trở thành thứ khiến bạn cảm thấy bị bắt buộc phải làm và ngán ngẩm mỗi khi thức dậy mỗi sáng và nghĩ đến nó. Bây giờ mình đang là sinh viên năm ba theo ngành Thiết kế đồ hoạ ở Carroll University, nghe có vẻ không được oai như các ngành Kiến trúc, hay Bác sĩ nhưng đó là động lực khiến mình muốn thức dậy mỗi sáng, đến trường và khao khát muốn học hỏi thêm.
Mình không phải là đứa giỏi kết bạn, vì tính mình hay ngại ngùng và xấu hổ. Thế nhưng mình lại rất có duyên và may mắn với những vị giáo sư lớn tuổi. Vị giáo sư trưởng ngành của mình rất hiền và vui tính, sự hứng thú với nền văn hoá châu Á khiến mình có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với ông. Mình cực kì, cực kì may mắn khi không những được trò chuyện, chỉ dẫn mà còn được nhận sự giúp đỡ và nâng đỡ từ vị giáo sư đáng kính này. Nhờ tiếp xúc và nhận nhiều lời khuyên từ ông, mình có được một vị trí thực tập ngay tại trường từ khi mới chỉ năm hai. Thế nên nếu có thể, các bạn hãy cố gắng tạo mối quan hệ tốt với các giáo sư, vì như thế sẽ giúp ích rất nhiều cho việc học và những cơ hội trong tương lai.
Ngoài ra, mỗi kì sẽ có một buổi International Dinner được tổ chức bởi Carroll International Office, nơi mà các bạn có thể giao lưu kết bạn với những bạn học sinh đa quốc gia (điều tuyệt vời nhất chính là bữa ăn này… miễn phí!) và mỗi tháng sẽ có những cặp vợ chồng (hoặc chồng hoặc vợ không phải người Mỹ) sẽ tổ chúc International Dinner tại nhà họ (và tất nhiên nó cũng miễn phí >v<). Những cặp vợ chồng này rất hứng thú với các nền văn hoá khác nhau, họ sẵn sàng giúp đỡ và lắng nghe bọn mình trong phạm vi có thể, họ cực kì cực kì tốt luôn!
Hơn hai năm trôi qua, tuy vẫn còn nhiều khiếm khuyết trong kĩ năng xã hội, nhưng mọi thứ với mình đã dần ổn định, bản thân mình cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, từ cách cư xử, hành động đến suy nghĩ. Vì đi du học ngay sau kì thi tốt nghiệp nên có nhiều bạn sẽ nghĩ rằng mình trốn thi đại học (thật ra cũng có một chút, haha >v<) nhưng mình vẫn thấy đây là một quyết định sáng suốt. Mình học hỏi được rất nhiều, khám phá ra được năng lực của bản thân, và đang trên con đường phá vỡ những giới hạn của chính mình, tự lập hơn, hiểu chuyện hơn. Cho nên những bạn nào còn đang băn khoăn việc có nên đi hay không, đừng ngần ngại mà lựa chọn. Vì mình thấy, có "đi một ngày đàng" mới "học được một sàng khôn", rằng có đi xa thì mới cảm thấy nhớ nhà, và chính vì đi xa, mới biết được mình đang nằm ở vị trí nào trong xã hội.
Em cũng chân thành gửi lời cảm ơn đến EduPath, chị Chinh, chị giúp em học bài và chị đã hù em sợ phát khiếp mà em không nhớ tên cách đây hơn hai năm. Nhờ các chị mà em đã có cơ hội được đi, và được học!"
Liên hệ
Vui lòng điền đầy đủ thông tin vào biểu mẫu này
Hotline