Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Hành trình vươn tới khát khao - My life in the USA
Tâm hồn mỗi người luôn chứa chan những giấc mơ riêng để dệt nên, giấc mơ ngày mai, giấc mơ hy vọng. Tôi cũng như vậy, khát khao khám phá thế giới, được học tập trên những quốc gia phát triển như ngọn lửa nồng nhiệt đốt cháy từng ngày như dẫn lối bước tìm con đường tương lai cho riêng mình. Và rồi, cơ hội tình cờ tham gia chương trình Trao đổi văn hóa của công ty Edupath đã giúp tôi chạm tay vào ước mơ du học ấp ủ bấy lâu. Cuộc đời tôi thay đổi, bước sang trang mới từ đó cùng những trải nghiệm thú vị hòa quyện với bao cảm xúc muôn màu.
Thời gian như thôi đưa, ngày lại qua ngày, rồi cũng đến ngày chia tay bạn bè, chia tay gia đình, bay trên bầu trời của riêng mình. Ngồi ở sân bay một mình, cảm giác bơ vơ biết nhường nào, tâm hồn lơ lửng thẫn thờ với bao kỉ niệm dấu yêu cùng giây phút chờ đợi. Khuôn mặt hiền hậu đẫm nước mắt của bà hiện ra trong tâm trí tôi, rồi hình ảnh ngọt ngào bên mái ấm gia đình khiến tôi lưu luyến mà không nỡ. Tiếng chuông điện thoại phá tan cái không khí im lặng nhưng lòng tôi vẫn lâng lâng khó tả, giọng nói tinh nghịch của hai thằng em nhỏ, cả tiếng nói trầm ấp của ba, và tiếng nói run run của mẹ, dường như mẹ đã khóc, mọi người vẫn đang đứng ngoài chờ đến khi tôi bay. Tất cả mọi thứ làm đứa trẻ mạnh mẽ như tôi vỡ òa trong nước mắt, xung quanh tôi người ngày càng đông, nên tôi chỉ dám úp mặt vào cặp khóc và thuyết phục bản thân, ngăn dòng nước mắt ấy lại. Tôi tự hỏi liệu quyết định này có đúng hay không? Tôi có nên tiếp tục hay không? Nhưng cơ hội luôn đến trong sự tình cờ và hiếm hoi, cuộc đời con người có bao nhiêu cơ hội chứ, thế nên tôi không thể buông bỏ được, phải cố gắng hết mình để giấc mơ không còn là giấc mơ. Vực lại tinh thần, tôi mạnh mẽ, kiên cường hơn, không biết ngày mai sẽ ra sao tương lai sẽ thế nào, hãy cứ cố gắng hết mình vào từng ngày, rồi mọi thứ sẽ ổn. Cuối cùng, cũng lên chuyến bay sau khi ngồi gần bốn tiếng chờ đợi vì một lí do rất trời ơi, tiếp viên tới trễ, lên máy bay lại thêm hai tiếng, tôi muốn bốc hỏa luôn. Máy bay bắt đầu cất cánh, nhìn mọi thứ nhỏ dần nhỏ dần, lòng tôi thắt lại, như muốn níu kéo, Vậy là bay rồi ư, chào tạm biệt tất cả, sẽ nhanh lắm, mình sẽ quay về sớm thôi. Chuyến bay đến trễ làm thay đổi chuyến bay, tôi không biết cửa khẩu ở đâu, chỉ biết hỏi mọi người, nhưng cứ lòng vòng mãi, lúc đó tự nhiên muốn khóc lắm, một nỗi sợ hãi lạc lõng, không biết mình phải đi đâu. Cảm thấy nhớ ba mẹ da diết, chỉ ước có phép màu mang mẹ đến bên mình giải quyết khó khăn, nghĩ đến những người có thể giúp đỡ mình lúc này, rồi tôi gọi cho chị Mai(EduPath) - người sẽ giúp tôi trong suốt cuộc hành trình này, nhờ những lời chỉ dẫn cùng sự động viên của chị, tôi bình tĩnh hơn và tiếp tục hỏi đường. Thật may mắn, một người Mỹ da đen kiểm soát ở sân bay đã giúp đỡ tôi tìm được cửa khẩu, sự chân thành và tận tình của một người lạ làm lòng tôi như ấm lại, tôi sẽ mãi mãi không quên được người ân nhân ấy.
Những mệt mỏi, lo toan sợ hãi rồi cũng qua đi, tôi đã tới Mỹ, tới những khát khao và bắt đầu chuyến phiêu liêu. Gia đình host đã đứng đợi tôi từ rất lâu cùng tấm bảng chào đón ấn tượng, giây phút đầu bỡ ngỡ, bối rối, không biết gọi gia đình host như thế nào và nói với họ những gì, chỉ biết chào họ, sau đó hỏi host muốn gọi là ba mẹ hay gọi bằng tên, họ nói gọi như thế nào cũng được, thế rồi tôi quyết định gọi bằng tên. Có lẽ bởi họ quá trẻ, chỉ hơn tôi có bảy tuổi, hay bỡi lẽ với tôi, tiếng gọi ba mẹ thiêng liêng quá đỗi, nó chỉ dành cho những người mang đến cuộc sống, hy sinh tất cả cho tôi. Chạy hai giờ đồng hồ cuối cùng ngôi nhà mới đã hiện ra trước mắt, nơi tôi sẽ tạo ra cuộc sống mới trên cường quốc này. Những ngày đầu trải nghiệm là sự sợ hãi, bơ vơ, trống trãi ở nơi xa lạ không một người bạn, không một người tin tưởng để gửi gắm, nhớ gia đình đến da diết, cùng những bận rộn học hỏi hòa đồng cùng cuộc sống mới. Nhưng bên cạnh tôi có gia đình host giúp đỡ rất nhiều, họ dạy đỗ, giúp tôi hòa đồng, tạo niềm vui cho tôi, nên lòng tôi cũng nhẹ nhàng phần nào. Ai ai trong gia đình host cũng thương tôi, họ xem tôi như thành viên trong gia đình, hai chú nhóc năng động siêu quậy luôn, nhưng dễ thương, đáng yêu lắm.
Sau khi đến Mỹ được hai ngày, tôi bắt đầu đi học, nhớ lại lúc đó mà thấy buồn cười, tôi như đứa trẻ lớp một bẽn lẽn, ngu ngơ, ai kéo đi đâu thì đi như vậy. Vào lớp học, thầy cô giảng mà tôi chẳng hiểu gì, như vịt nghe sấm, nghe như pháo nổ, chỉ biết thầy cô viết gì thì mình viết theo như vậy, nhìn mấy dòng chữ đau đầu hoa hết cả mắt. Thời gian đó, về nhà là ôm hết sách vỡ ngồi học từ vựng như ngồi thiền vậy, mới một tuần vô, đã có bài kiểm tra, nghe như trái đất sắp sập đến nơi rồi, nhưng nhờ luộc sách tôi cũng qua được. Sau những ngày vật vã ấy, tôi cũng tìm đựơc cách học cho riêng mình, và mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Giáo trình học tập nhẹ nhàng không chỉ học trên lí thuyết mà còn được thực hành, thầy cô còn cho xem phim, hay cho những dự án nhỏ, để học sinh cùng bàn luận trưng cầu ý kiến cá nhân, làm mỗi cá nhân tự tin, và độc lập trong suy nghĩ. Thầy cô nơi đây thật tuyệt vời, luôn quan tâm giúp đỡ, có gì không hiểu họ sẵn sàng chỉ dạy, họ cũng như những người bạn để chia sẻ, thấu hiểu. Thấy tôi phát âm chưa chuẩn cô giáo còn bỏ ra một ngày trong tuần sau giờ học dạy tôi phát âm. Mọi người ở đây ai cũng thân thiện và vui vẻ, họ sẵn sàng giúp đỡ tôi, bạn bè còn mời tôi về nhà chơi nữa, gia đình của bạn bè cũng rất dễ thương, họ yêu quý và xem tôi như đứa con, đứa cháu trong gia đình họ vậy, những món quà nhỏ trong dịp Giáng sinh khiến tôi cảm động. Không chỉ vậy, học hỏi những văn hóa nơi đây thật thú vị và đặc biệt, nhiều lúc những truyền thống của họ làm tôi bối rối, rồi lại ôm bụng cười. Bạn bè thích bày tỏ cảm xúc, gặp mặt là bạn bè chào hỏi, họ còn trau những cái ôm ấm áp và hay nói “I love you”, làm tôi ngỡ ngàng mà không biết phải đáp lại ra sao.
Những kí ức ấy theo năm tháng sẽ mãi mãi không phai nhạt trong tôi. Bên cạnh những kỉ niệm đẹp đẽ thì cũng không thiếu những giây phút buồn bã, nhưng đã buồn thì không nên kể ra, hãy để nó theo thời gian mà trôi đi, nhưng từ đó hãy rút ra những bài học cho riêng mình và sống tốt hơn trong tương lai.
Với tôi, quyết định xa gia đình, bạn bè và tham gia chương trình này thật đúng đắn, những chuỗi ngày trải nghiệm thật tuyệt vời. Tôi đã được khám phá một nền văn hóa mới, học tập trau dồi kiến thức, cải thiện kĩ năng tiếng Anh, kết bạn với những người bạn nước ngoài, học sự tự lập và tự tin hơn vào bản thân... Hành trình này không chỉ dạy cho tôi những kiến thức, mà còn dạy cho tôi kĩ năng sống, kĩ năng làm người, tôi trưởng thành hơn, biết yêu thương, trân trọng cuộc sống.
Cuối cùng tôi muốn gửi lời cảm ơn đến gia đình - bến bờ hạnh phúc, cảm ơn chị Mai (EduPath) - người chị và là người bạn luôn sẵn sàng giúp đỡ và cảm ơn công ty EduPath đã cho tôi một cơ hội thực hiện ước mơ.
Liên hệ
Vui lòng điền đầy đủ thông tin vào biểu mẫu này
Hotline