Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
"Tới ngày phỏng vấn em run lắm nghĩ chắc không xong rồi, vậy mà không biết sao chỉ còn một bước nữa là đi tới anh lãnh sự quán mắt xanh tóc vàng đẹp trai, em lấy hết sức bình sinh đâu ra mà bình tĩnh cười tươi nói chuyện với ảnh". Đó gọi là phút cuối khi vô đường cùng mới biết giới hạn của bản thân em à! Ban đầu em sợ vì em thiếu tự tin nhưng thực ra em làm được. Chỉ là em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dám thử sức thôi. Đó là 3 năm về trước chứ chị biết Thuỳ Dương bây giờ đã tự tin, trưởng thành và .... chai lì hơn xưa nhiều. Em đã không còn là cô tiểu thư "như hoa như trứng" của ba mẹ nữa, đã biết tự chăm sóc cho bản thân, đã cởi mở hơn để hoà nhập với môi trường và con người xung quanh khiến ba mẹ bớt lo lắng cho em. Và nhất là ngày càng trở nên "xênh đệp" hơn. Chị cũng thấy vui vì qua những lời chia sẻ dưới đây, em đã giúp mọi người biết thêm được một kinh nghiệm giao tiếp quý báu - đó là "tự tin nói chuyện với họ rồi tiếng Anh cũng đỡ hơn, nếu không hiểu thì chỉ cười thôi họ sẽ hiểu". Đây gọi là "beauty is power, a smile is its sword" phải không nè? Em có cả hai lợi thế đó (gươm giáo đầy đủ) cho nên càng phải tự tin và không gì phải ngại hết nhé cưng :).
Mừng cho em vì mọi việc giờ đây có vẻ đã ổn với em. Có câu "vạn sự khởi đầu nan". Chỉ mong khó khăn không làm em chùn bước (thấy gian nan - bắt đầu nản là không được). Vèo một cái 3 năm đã qua đi, chớp mắt thêm một cái lại 3 năm nữa em sẽ có bằng tốt nghiệp trong tay và cuộc đời em sẽ sang trang mới. Cứ bình tĩnh mà sống và giữ "dù chỉ một chút lạc quan trong một rừng bi quan" là sẽ ổn thôi. Hi vọng với phương châm sống đó Dương sẽ bước tiếp những bước thật bình an và vững vàng trên con đường sắp tới! Love you!
"Vèo cái mà em qua Mẽo cũng gần 3 năm rồi, ghê thặc chị ah... Còn nhớ mấy ngày luyện phỏng vấn em luyện quài mà hổng xong đi lên chỗ chị mấy chục lần mà tỉ lệ rớt phỏng vấn vẫn cao. Tệ quá chị phải dời lại lịch phỏng vấn để em chuẩn bị mà. Tới ngày phỏng vấn em run lắm nghĩ chắc không xong rồi, vậy mà không biết sao chỉ còn một bước nữa là đi tới anh lãnh sự quán mắt xanh tóc vàng đẹp trai, em lấy hết sức bình sinh đâu ra mà bình tĩnh cười tươi nói chuyện với ảnh (chắc cũng là đường cùng thêm cái ảnh cũng đẹp trai), trò chuyện tâm tình về tương lai với ảnh một hồi rồi ảnh cho em cái vé màu gì á em quên rồi (hổng phải vé máy bay:)) qua đây.
Rồi chân ướt chân ráo qua đây với nhỏ bạn thân Thuy Phan (tag ẻm để ẻm nhớ viết cho chị). Ở được với ẻm được 3 tháng gọi là hơi sung sướng chưa biết khó khăn là gì đâu, rồi em chuyển qua thành phố khác không còn ăn nằm với ẻm nữa.
Bắt đầu những ngày tháng không còn được mẹ "cưng như trứng", mẹ "hứng như hoa" nữa. Em phải bắt xe bus đi học, phải dậy trước 2, 3 giờ để chuẩn bị nhiều khi mưa gió hay trời lạnh thấu xương cũng phải lết xác mà đi. Thành phố em ở được cái nhiều người Việt Nam mà được hơn nữa là em hổng thể quen được ai hết. Mấy tháng đầu đúng nghĩa là con tự kỉ level max luôn. Đi học rồi về là hết một ngày, có mấy anh chị Việt Nam trong lớp nhưng cũng chỉ nói chuyện trên lớp rồi xong. Gặp em thuộc kiểu ngại người lạ với tiếng Anh không giỏi nữa nên không dám nói chuyện với các bạn nước khác. Lúc nào tư tưởng cũng muốn về lại chỗ cũ nên không hoà nhập được. Gia đình em cũng không phải thuộc hạng khủng gì nên em cũng phải kiếm việc làm thêm, mà thành phố lớn nên họ cũng đòi hỏi cao phải có số social rồi bằng cấp này nọ, mùa đầu em chỉ ở nhà ăn bám vào tiền ba mẹ cấp cho, ăn không ngồi rồi với nhìn số tiền ngày càng đi xuống em cũng stress lắm. Rồi "trời không phụ lòng người", cuối cùng em cũng kiếm được chỗ làm mà Việt Nam nên họ trả cũng thấp cộng thêm mình là du học sinh nên chịu, có còn hơn không.
Cuộc sống bế tắc rồi cũng có lúc nở hoa, gần 3 năm ở đây em cũng học được nhiều điều, trước khi đi ba mẹ cũng lo lắm, lo em khờ dại rồi bị người ta *các loại* hiếp. Bây giờ thì ba mẹ cũng bớt lo lắng cho em rồi. Em ít phụ thuộc vào ba mẹ hơn, cũng trang trải tự lo cho mình được, cũng có được chiếc xe tung tăng với người ta, gặp được nhiều bạn hơn và cũng mạnh dạn hơn xưa, chắc em cũng sắp "thành tinh" rồi:)) (just kidding), biết trân trọng ba mẹ, những người tốt với mình và nhiều thứ hơn. Quan trọng là em vượt qua được những rào cản của chính bản thân, trau dồi cho mình những thứ cần thiết để có thể tự mình đứng được ở đây. Ngày xưa đi học không dám nói chuyện bằng tiếng Anh sợ người ta không hiểu thì mình nhục lắm. Mà giờ mặt cũng dày hơn, em cứ bất chấp hết mà nói chuyện với mấy bạn ở đây, vì nghĩ nếu có nhục cũng nhục 1 mùa thôi không sao cùng lắm là 2 mùa, và cứ thế mà nói. Tự tin nói chuyện với họ rồi tiếng Anh cũng đỡ hơn *nếu không hiểu thì chỉ cười thôi họ sẽ hiểu*.
Du học nhiều cái vui những cũng lắm cái buồn. Nhiều khi nhiều chuyện ập tới một lúc, em cũng mệt mỏi lắm muốn bỏ cuộc chạy về với gia đình để gia đình nuôi nấng, chở che. Mà khổ cái nếu về thì cũng chẳng còn trường để học, cũng không thể ăn bám ba mẹ suốt đời được. Rồi cũng đứng dậy không chạy thì bước hoặc lết mà học tiếp ở đây để có thể sướng cái thân sau này mà cũng muốn lo cho gia đình nữa.
Cuộc sống du học sinh là vậy - khó khăn, sung sướng đều có. Đời càng dập mình thì mình càng trưởng thành hơn và cứ thế mà em để nó dập. Chỉ cần cho mình một chút lạc quan trong một rừng bi quan là có thể vượt qua được. Đừng bỏ cuộc. Em cũng mong nhiều bạn du học sinh vượt qua được mọi thử thách và thành công trên con đường học tập của mình.
Nói chứ nãy giờ em nói dông nói dài mà nhiều khi em cũng không biết em nói cái gì nữa. Nói gọn lại là em cảm ơn chị đã giúp em và nhiều bạn khác có thể qua Mẽo dễ dàng hơn để có thể học tập được nhiều thứ ở nơi đất khách này. Cảm ơn chị Chinh và công ty Edupath nhiều nhiều. Love you much :)))
P/s: Có mấy bạn quen biết em ở đây nhất là mấy bạn, anh chị ở Xuân Hưng nếu có đọc cũng đừng xỉ vả em, e ngại
Liên hệ
Vui lòng điền đầy đủ thông tin vào biểu mẫu này
Hotline