Cộng đoàn đức tin cung cấp những ranh giới bảo vệ. Trong đó, ta có thể lắng nghe những khao khát sâu thẳm nhất của mình. Nhưng đó không phải là để thoả mãn nội tâm không lành mạnh, mà là để tìm thấy Đấng ta hằng khao khát. Trong cộng đoàn đức tin, ta có thể lắng nghe những cảm xúc cô đơn của mình, những khát vọng của mình về một cái ôm hoặc một nụ hôn, những ham muốn tình dục của bản thân, những khao khát được cảm thông, được thương xót, hoặc được nghe một lời tốt đẹp. Trong cộng đoàn, ta cũng có thể lắng nghe cuộc tìm kiếm ý nghĩa của bản thân và niềm hy vọng có được sự đồng hành và tình bằng hữu. Trong cộng đoàn đức tin, ta có thể lắng nghe tất cả những khao khát ấy và có được can đảm, không phải để tránh né hay che đậy chúng, nhưng để đối diện với chúng. Nhờ thế, ta biện phân được sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa những khao khát ấy.
– Henri J. M. Nouwen – Reaching Out
– Chuyển ngữ: Lm. Đaminh Trần Thiện Thanh Trà, DCCT
Vấn đề ở đây là câu hỏi: “Tôi thuộc về ai? Thiên Chúa hay thế gian?” Nhiều mối bận tâm hàng ngày của tôi cho thấy rằng tôi thuộc về thế gian hơn là thuộc về Thiên Chúa.
Kitô hữu nghĩ về tha nhân trong lời cầu nguyện của họ (Rm 1,9; 2 Cr 1,11; Eph 6,8; Cl 4,3). Và khi làm như vậy, họ sẽ mang lại sự nâng đỡ và ngay cả ơn cứu độ cho những người mà họ cầu nguyện.