Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Severity: Notice
Message: Undefined property: stdClass::$Link
Filename: front_end_template/header.php
Line Number: 256
Mỗi lần đọc những dòng chia sẻ về chuyện du học của Châu, không hiểu sao chúng tôi cứ cảm thấy rất gần gũi và khâm phục cô gái này một cách lạ kỳ. Vóc người nhỏ nhắn, hơi gầy, tóc dài và đôi mắt to tròn, miệng hay cười, giọng nói miền trung nhỏ nhẹ...là những đặc điểm không quên được về em dù đã hơn 2 năm chưa có dịp gặp lại. Tuy nhỏ bé là thế nhưng quyết tâm và mục tiêu của em không nhỏ chút nào. Ba cái tết xa gia đình tuy có buồn và buồn rất nhiều nữa kìa nhưng cũng không thể làm em trở nên yếu đuối. Mà trái lại càng khiến cho cô bé thêm vững vàng và chai lì trong tâm thế luôn sẵn sàng đối mặt với những biến cố và những điều không như ý trong cuộc sống. EduPath tin chắc rằng cha mẹ em sẽ rất vui mừng lẫn tự hào khi có người con gái như em. Trưởng thành, mạnh mẽ, độc lập, tự tin, khiêm tốn, và luôn nhiệt tình chia sẻ những kinh nghiệm mà bản thân em đã từng trải qua khi du học tại Mỹ với các bạn học sinh khác. Nhờ vậy giờ đây EduPath mới có dịp chuyển những dòng thư hết sức chân thành mộc mạc và rất dễ thương của em đến các bạn, giúp các bạn có được một góc nhìn khác tích cực hơn về việc du học. Cám ơn em Minh Chau! Chỉ muốn nói rằng "Đường dẫn đến thành công không chỉ có hoa hồng. Và gai hoa hồng đôi lúc có thể làm cho đôi chân toé máu nhưng sẽ không ngăn được em tiến đến thành công! Chúc em vui, khỏe, luôn lạc quan và lúc nào cũng mạnh mẽ căng tràn nghị lực như vậy nhé!"
"Hôm nay lớp 13 giờ của em cancel, trời mưa nữa, nên em rủ nhỏ bạn ra Starbucks học bài, với viết vài dòng chia sẻ này về cuộc sống du học sau hơn 2 năm của em. Nhớ mới ngày nào chuẩn bị thủ tục xin visa, học tiếng Anh, học phỏng vấn bla bla mà bây giờ em qua Mĩ hơn 2 năm rồi chị hè. Em nghĩ rằng điều quan trọng nhất khi phỏng vấn xin visa là phải tự tin, tự tin, và tự tin, tự tin kiểu bất cần haha, mình có khả năng, mình đi học mà, thì phải cấp visa chứ:)) Nhanh quá chị hỉ, 2 năm trước là em 18 tuổi, em quyết định con đường học vấn ở xứ người, 18 tuổi em lững chững đẩy hành lí bước vào cánh cổng sân bay mà chưa mường tượng được những gì đang đợi em ở phía trước.
Học kì mùa xuân 2015 em ở cùng gia đình host trẻ lắm, họ có 3 người con nhỏ nên họ không đủ thời gian lo cho tụi em (em ở chung với một du học sinh Hàn Quốc). Lúc mới qua em không quen đồ ăn Mĩ nên em mua trữ mì tôm với cơm đóng hộp, trong 3 tháng mà 3 thùng mì với 2 thùng cơm hộp, với chà bông em ăn hết sạch sẽ:)) Học kì sau trường tìm cho em gia đình host khác, dù bây giờ em move rồi nhưng em vẫn giữ liên lạc với Mom & Dad tới bây giờ, thỉnh thoảng em vẫn hay gửi quà vào dịp giáng sinh cho ông bà. Mom & Dad thương em lắm, Mom từng là giáo viên ESL của trường nên bà thường đọc lại những bài luận của em, chỉ em những chỗ sai, và hướng dẫn em phải viết sao cho giống giọng văn của người Mĩ. Bà chỉ làm cookies, angel cake, apple pie, bà còn chỉ em đan len, bà thường dành thời gian hỏi han, nói chuyện với tụi em (em ở chung với một du học sinh Hàn Quốc khác) kiểu như khi nào bà cũng sợ tụi em đói nên khi nào cũng hỏi tụi con ăn chưa, ăn thêm vô, muốn ăn gì cứ nói. Em thuộc loại kén ăn với em không ăn được cheese nên dù nấu gì bà luôn chia riêng ra cho em (em thấy áy náy vô cùng) nên thỉnh thoảng em nấu một số món Việt như chả giò, thịt kho, cơm chiên, mì xào. Em nhớ rõ ánh mắt hốt hoảng của bà khi thấy em vừa ăn mì cay vừa sụt sịt, vì bà tưởng em khóc, tại mì cay quá thôi mà Mom :)
Khi biến cố ập đến với em, bà là người ở bên động viên em, và em khóc nức nở trong lòng bà, em biết ơn bà nhiều lắm, nhờ có bà em đã học được nhiều điều về cuộc sống và văn hoá Mĩ.
Trường em đang theo học là Ivy Tech của bang Indiana, hình như em là đứa Việt Nam hiếm hoi của trường :)) Đó cũng là điều may mắn đối với em. Theo lời bạn em kể thì những vùng có đông người Việt Nam định cư rất kì thị du học sinh như em, họ bảo du học sinh giành job của họ. Em thấy hơi kì kì nhưng thôi ở đâu cũng có người này người kia, người tốt người xấu. Được học tập chung với 100% người bản xứ theo nhận xét của em thì cách làm việc nhóm không đùn đẩy, chia ra mỗi người một việc và đặc biệt họ rất sòng phẳng, đi ăn, đi chơi là mạnh ai nấy trả. À, phải nhớ tip cho người phục vụ chứ nếu không muốn nhận được một cái nhìn không mấy thiện cảm (em thường tip 20-30%, ví dụ em ăn 1 tô phở với ly sinh tố bơ $15 thì em sẽ tip $3-4). Em có nhiều kinh nghiệm để mua đồ, như nếu được thì làm thẻ đi chợ, thẻ mua đồ, nhận được coupon rồi sale off cũng tiết kiệm nhiều.
Du học là con đường em chọn để bước ra thế giới và để chứng minh với ba mẹ rằng em đã lớn, đã trưởng thành. Thế giới này rộng lớn hơn em nghĩ nhiều, em tự mình xoay sở với mọi thứ thủ tục chuyển trường, thủ tục thi bằng lái xe. Em học lái xe, điều gì không biết thì em tự tìm hiểu, bố trí thời gian học và đi làm thêm (em viết mọi thứ cần làm lên cuốn sổ planner). Em biết được để làm ra đồng tiền vất vả như thế nào. Em rất hiểu và cũng đã quen với cảm giác trở về nhà khi trời tối sầm sau một ngày dài đi học, đi làm nhưng vẫn phải thức có khi tới 3-4 giờ sáng để hoàn thành assignments đúng thời gian. Em đã quen thêm nhiều bạn mới, em cũng tự lo được phần nào mà không ngửa tay xin tiền mẹ như trước kia:)) Vậy là em đón 3 cái tết xa nhà rồi, năm đầu kinh khủng lắm chị nhưng tới giờ thì kiểu như chai lì rồi nên em không khóc bù lu bù loa với nhớ nhà như lúc mới qua nữa. Em tự động viên mình, có gì đâu nè rồi cũng qua thôi, không có gì buồn hết hỉ, lớn rồi nha Châu. Em thấy mình như con tự kỉ :))
Em đi lòng vòng trong nước Mĩ cũng được kha khá nơi, Chicago, Illinois; Washington DC, Virginia, Maryland, Michigan, Wisconsin, Missouri, Indianapolis,... vậy mà hồi hè em về Việt Nam, em nói muốn tự đi từ sân bay về Đồng Nai thì ba mẹ em không cho, ba mẹ sợ em lạc trôi mới mắc cười:))
Em nói dông dài riết nói dai, nói dở thôi em dừng ở đây nha. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi, dù có chuyện gì đi nữa thì em cũng phải cố gắng!!!!"
Contact
Please enter your information to this form
Hotline